Một chút phân tích về Tương Liễu - Tiểu Yêu 1/2
Bài phân tích này của 1 bạn Trung đăng lên weibo, mình có lưu lâu rồi nhưng giờ mới có thời gian dịch.
Tất cả tiểu thuyết
của Đồng Hoa tôi đều đọc qua hết nhưng nhân vật thích nhất vẫn là Tương Liễu. Lần
đầu đọc Trường Tương Tư, đọc rất nhanh, nhiều chi tiết cùng nỗi lòng các nhân vật
đều không hiểu cặn kẽ, cho đến khi đọc đến kết cục, lúc đó mải suy nghĩ rốt cuộc
hắn có yêu Tiểu Yêu hay không? Sau đó không kịp đề phòng mà lọt hố.
Bởi vì tiểu thuyết
viết ở ngôi thứ 3, mấy hoạt động nội tâm của nhân vật thời gian càng lâu càng dễ
bị quên mất. Có rất nhiều người tự hỏi Tiểu Yêu rốt cuộc có yêu Tương Liễu hay
không? Nếu yêu vậy tình cảm đối với Cảnh là tình cảm gì? Ở đây, tôi lý giải một
chút về tiểu Yêu và Tương Liễu qua góc nhìn của tôi.
Kết luận chắc chắn
là yêu thích, nhưng thứ tình cảm này vừa kịp phát triển thì đã bị đè nén hoàn
toàn.
Cùng Cảnh là Tương
ái (Yêu thương (lẫn) nhau), Tương thủ (ở bên nhau), cùng với Tương Liễu là
Tương tích (luyến tiếc nhau), Tương tri (thấu hiểu lẫn nhau). Nguyên nhân chính
là 2 người bọn họ lập trường đối lập nên hình thành thế giới tình yêu với Tiểu
Yêu cũng khác nhau.
Kết cục đã định vì
vậy cũng không cần phải giả thuyết nếu như Tương Liễu bày tỏ yêu thương với Tiểu
Yêu thì kết cục sẽ thế nào. Bọn họ đều là “cầu nhân đắc nhân”, kết quả hiện tại
cũng là tốt nhất cho mỗi người.
Trong toàn bộ Trường
Tương Tư, Tương Liễu xuất hiện 51 chương/52 chương tính cả phiên ngoại.
Tương Liễu có rất
nhiều thân phận, nhưng có 2 thân phận chính mà tác giả đề cập tới, 1 là tướng
quân vô tình lãnh khốc, 1 là Phòng Phong Bội tự do phóng khoáng không gì ràng
buộc.
Lúc làm 1 vị tướng
hắn tận trung với cương vị công tác, trọng tình trọng nghĩa thường sẽ cho Tiểu
Yêu cảm giác sợ hãi. Lúc làm Phòng Phong Bội, hắn hài hước, dịu dàng, nhẫn nại,
mọi cô gái đều yêu thích hắn. Hắn không sắm vai bất kì ai, hai con người này đều
là hắn. Ở Phòng Phong Bội hắn phơi bày mặt tính cách thiếu niên, hắn biết nhiều
nơi thú vị, trước khi gặp Tiểu Yêu mấy trăm năm trước, có phải hắn cũng là 1
người chơi bời như vậy đã lâu rồi không? Lúc còn là 1 người chơi bời, hắn đang suy
nghĩ những gì?
Mà Tương Liễu
chính là phần trách nhiệm của hắn, là đại nghĩa của hắn, lúc đầu có thể chỉ là
báo ân, nhưng sau ắt hẳn còn là trách nhiệm. Phải biết rằng hắn cũng là vì 1 lời
hứa hẹn phải chiếu cố chăm sóc mẹ của Phòng Phong Bội, để làm tròn “đạo hiếu của
Bội”, thế nhưng sau sự hi sinh cùng những người đồng đội, từ lâu hắn đã lựa chọn
cho mình kết cục, “Một tướng quân, kết cục tốt nhất vẫn là chết trên chiến trường”,
hắn không có khả năng vứt bỏ đồng đội để lựa chọn cuộc sống tạm bợ.
Lần đầu tiên gặp mặt,
Tiểu Yêu ở dưới ánh mặt trời, 1 bên chải đầu 1 bên hát, tuy rằng xuất hiện trước
chính là Mao Cầu, có thể Tương Liễu vẫn luôn ở trên cây quan sát, vậy rốt cuộc Tiểu
Yêu qua góc nhìn tác giả là đang hấp dẫn Phì Phì hay còn là Tương Liễu? Đồng
Hoa chưa bao giờ miêu tả tiếng lòng của Tương Liễu, nhưng tôi nghĩ đây là nhất
kiến chung bình, bởi vì Tương Liễu đối với Tiểu Yêu không giống những người
khác. Hắn là tướng quân nổi tiếng đa nghi, vì gánh nặng trên vai không cho phép
hắn mềm lòng hay buông lỏng cảnh giác nếu không sẽ đổi bằng mạng sống của đồng
đội. Thế nhưng mới gặp qua có mấy lần mà hắn đã đến thăm Tiểu Yêu, tâm trạng
không vui cũng đến tìm nàng, trong sách không mô tả Tương Liễu có những người bạn
khác hoặc đối với người khác như vậy.
Mà câu nói kia “Ta không có năng lực bảo vệ mình,
không có người gắn bó, không chỗ nương thân”, đại khái câu nói này đã gây xúc động
mạnh đến trái tim đen thui của hắn, vì hắn cũng từng như vậy đó, những lời này
hắn nhớ lâu vô cùng.
À, còn 1 chi tiết nhỏ nữa, Tương Liễu là đại tướng
quân, tọa kỵ vậy mà lại có cái tên buồn cười “Bóng/Quả cầu/lông” (Mao Cầu)!
Hahahaha, không buồn cười sao được, không biết thuộc hạ của hắn có biết hay
không, nhưng nội tâm của Liễu đại hẳn là 1 người rất cư tê nha.
Nếu như có nuôi chó có phải sẽ gọi là “Vượng tài”, “Hổ
con”, “Hắc tử” (đen đen) không?
Những lần ở
chung với nhau, mặc dù Tiểu Yêu có chút sợ hắn nhưng lại không khinh bỉ hắn, còn
đem thân phận yêu quái của hắn ra đùa giỡn, cũng dám nói hay là Tương Liễu bỏ
quách Cộng Công đi, đã vậy còn quan tâm dáng vẻ người khác đồn về sự tích 9 cái
đầu của hắn rồi còn vẽ lên mặt Tương Liễu, mà Tương Liễu cũng không tức giận, cùng
lắm đe dọa trêu chọc đòi cắn Tiểu Yêu.
Tôi nghĩ có lẽ Tương Liễu đã yêu thích Tiểu Yêu từ lâu,
ít nhất là đã coi Văn Tiểu Lục là bạn bè, nếu không sẽ không động tí là chủ động
đi tìm Tiểu Yêu, tâm tình không tốt còn đưa Tiểu Yêu đi ngắm mặt trời mọc, Tiểu
Yêu phá hỏng chuyện giết Chuyên Húc của Tương Liễu nhưng Tương Liễu tuy tức giận
nhưng cũng chẳng làm gì Tiểu Yêu.
Trọng đoạn này miêu tả.
“Nằm ở trên sạp dưỡng thương Hiên đột nhiên bật dậy, đưa
tay vuốt lấy cổ mình.
Hắn còn sống! Lúc đầu là đau đớn kịch liệt, sau đó cảm
nhận được răng nanh đâm vào da thịt, thế nhưng dần dần cảm giác đau đớn cũng
thay đổi một cách quái dị, trong đau đớn xen lẫn sự tê dại nhè nhẹ, ở chỗ đau
nhức có chút khoái cảm, giống như có người đang mút, liếm, khẽ hôn.
Hiên thấy miệng lưỡi khô cứng, đùng đùng tức giận. Tên
tiểu tử kia bị thương nặng như vậy nên điên rồi sao, rốt cuộc đang làm trò gì?
Tương Liễu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tiểu Lục, khóe môi
nhuốm máu, con ngươi trở về sắc nâu, thở hổn hển.”
Hai người đều ở trong nước, Tương Liễu đại nhân đang hút
máu ở cổ Tiểu Yêu, hơn nữa Chuyên Húc còn cảm nhận thấy mút, liếm, khẽ hôn. Tương
Liễu đại nhân là động tình nha~
Thật sự xem đi xem lại bộ truyện, Tương Liễu xấu xa thật
sự rất giỏi che đậy tâm tư của mình, có thể tính cách ngạo kiều lại có chút ngại
ngùng, tôi nghĩ cho dù không phải ở thế đối lập, thì với tính cách này của Tương
Liễu cũng sẽ không dễ dàng nói ra người mà mình thích.
Sau đó không lâu Tương Liễu đã giúp Tiểu Yêu dẫn cổ lên
người mình, ở đây chúng ta nói chút về loại cổ này. Tình nhân cổ, đồng tâm mà
sinh, ly tâm mà chết, nửa câu đầu thì trong sách có ghi rõ ràng, chỉ cần Tương
Liễu sinh lực tràn trề thì có thể bảo hộ Tiêu Yêu 1 tia sống sót, còn nửa câu
sau “ly tâm mà chết” thì lại khó nói. Trồng tình nhân cổ, hai người tâm ý tương
thông, huyết mạch tương liên, chỉ có người có tình mới có thể trồng loại cổ này,
vậy nếu như có 1 bên vô tình thì sao? Xem nguyên văn đoạn gặp gỡ Vu vương có viết.
“Nghe Xà Môi nói, cô nương muốn biết cách giải trừ tình
nhân cổ?
Tiểu Yêu đảo mắt qua chỗ Cảnh, chột dạ nói: “Lúc ta hạ
cổ, không biết có cái tên lạ như thế.”
Cảnh cười mà như không cười: “Chỉ là 1 cái tên thôi, hà
tất phải vội vàng giải thích?”
Tiểu Yêu hấp tấp đáp: “Đúng, đúng! Chỉ là cái tên thôi mà”
Vu vương ho khan 1 tiếng,
trịnh trọng nói: “Tình nhân cổ, nghĩa cũng như tên là 1 đôi cổ trùng sống mái, nối
liền mệnh mạnh của đôi nam nữ đã cấy cổ, tâm ý tương thông, một người đau, người
kia cũng sẽ đau, người kia bị thương, người còn lại cũng sẽ bị thương.”
Tiểu Yêu nói: “Mấy cái
này ta đều biết rồi, còn gì nữa không?”
“Cổ thuật ở trong mắt
người ngoài, thần bí ác độc, kì thật đó là y thuật tích lũy qua từng đời tộc Cửu
Lê bọn ta dùng để phòng thân. Cửu Lê có rất nhiều trùng độc, cây độc, chướng khí,
để có thể sống sót, tổ tiên từ đời này qua đời nọ đều nỗ lực để giải chúng, khống
chế chúng. Cổ thuật bị coi là hung ác trên đại hoang, nhưng thực tế, chúng thường
được bọn ta dùng để cứu người nhiều hơn. Tình nhân cổ khiến hai người huyết mạch
tương thông, nói cách khác ngay cả khi 1 người bị trọng thương, chỉ cần người kia
còn sức sống mãnh liệt thì có thể làm cho người bị trọng thương sống sót, đây vốn
dĩ là điều cực kì tốt đẹp, cho dù khó nuôi, đã nhẽ phải có rất nhiều người muốn
nuôi chứ, nhưng vì sao vẫn hiếm ai nuôi được?”
Tiểu Yêu hỏi: “Vì sao”
Cô dương bất sinh, độc
âm bất trường, vạn vật có mặt lợi ắt phải có mặt hại, lợi càng lớn, hại càng sâu,
tình nhân cổ cũng như vậy. Nó có thể để cho các cặp tình nhân kết nối với nhau,
huyết mạch tương liên, nhưng tính khí của tình nhân cổ cũng giống như những kẻ
yêu nhau, hay thay đổi thất thường, vô cùng khó khống chế, cổ trùng cực dễ cắn
trả, một mai phát tác, hai người đều chết, cho nên tình nhân cổ còn có 1 cái tên
gọi là đoạn trường cổ.”
Cảnh khiếp sợ nhìn về
phía Tiểu Yêu, Tiểu Yêu vội hỏi: “Làm gì có đáng sợ như vậy, bảy tám chục năm
nay, không phải ta vẫn sống tốt đó sao?”
Vu vương sợ hãi biến
sắc: “Lẽ nào cổ của cô nương không phải cấy trên vị công tử này?"
"Không phải”
Vu vương sắc mặt quái
dị, hỏi Tiểu Yêu: “Có thể để ta nhìn cổ trùng của cô một chút được không?”
Tiểu Yêu gật đầu.
Cũng không thấy Vu
vương có động tác gì, có vẻ là ông dùng cổ trùng trong cơ thể mình để thăm dò.
Vu vương chau mày lẩm bẩm trong miệng: “Đúng là tình nhân cổ, sao lại có thể chứ?”
Người có tình nuôi tình nhân cổ, người đoạn trường vì cổ đoạn trường. Tình nhân
cổ khác các loại cổ khác, nhất định phải là một đôi tình nhân cam tâm tình nguyện
mới có thể nuôi được cổ, nếu cậu ta không phải là tình lang của cô, làm sao cô
có thể trồng cổ tình nhân lên hắn.
Tiểu Yêu nói: “Có
thể là ta kém xa so với tổ tiên ngài, nên ta không câu nệ dựa vào kinh nghiệm của
các bậc tiền nhân. Mãnh hổ ở rừng có thể làm vua muôn loài, nhưng nếu như lâu
ngày không tranh đấu, thì cũng chỉ như con mèo hoang lớn xác. Cổ trùng vốn đã
không phải vật chết, cho nên cổ thuật mới biến hóa khôn lường.”
Trong lòng Vu vương
không tài nào giải thích được, nhưng tình lang bên cạnh Tiểu Yêu rõ ràng là vị
công tử này, vốn có mấy lời không hay chỉ đành phải nói mấy câu có lệ: “Cô nương
dạy phải, cổ trùng trong người cô đích thực không giống với cổ trùng thông thường,
có lẽ do cô nương và người kia đều có chỗ đặc biệt gì đó.”
Tiểu Yêu thở dài: “Hắn
quả thực rất đặc biệt!” Từ xưa tới nay, chỉ có Tương Liễu có thể cảm nhận được
nàng, nàng lại không cảm nhận được hắn.
Cảnh khẩn khiết hỏi:
“Xin hỏi, làm sao để giải được cổ?”
Vu vương chau mày,
nói rằng: “Đồng tâm mà sinh, ly tâm mà chết, tình nhân cổ một khi đã trồng, không
có cách nào có thể giải. Đây cũng là nguyên nhân mà vừa rồi ta muốn nói vì sao
rất ít người nuôi được nó, chỉ có một vài nữ tử cố chấp mới đi nuôi thử, cho dù
nuôi được cũng rất khó tìm được nam nhân nào nguyện trồng loại cổ này.”
Cảnh sửng sốt, im
lặng hồi lâu mới chậm rãi hỏi: “Nếu như 1 người trồng tình nhân cổ chết đi, người
còn lại sẽ ra sao?”
Vu vương thở dài: “Ca
dao Cửu Lê của bọn ta có câu “Dưới mặt đất như cây liền cành, trên trời cao như
chim liền cánh, ở mặt hồ uyên ương sống chết có nhau”
Mặc dù lời giải thích
cũng không rõ ràng, nhưng tôi có thể lý giải được, tình nhân cổ phải là hai người
hữu tình mới có thể trồng, đồng thời nếu như 1 bên thay lòng đổi dạ, cổ trùng sẽ
phản phệ cắn trả, hai người đều sẽ chết, mà Tiểu Yêu và Tương Liễu đã trồng cổ
lâu như vậy rồi, điều này chứng minh trong lòng Tiểu Yêu vẫn luôn có Tương Liễu.
Nhưng vì sao Tương Liễu có thể cảm nhận được Tiểu Yêu, còn Tiểu Yêu không cảm
nhận được Tương Liễu, là bởi vì Tương Liễu quá cường đại nên Tiểu Yêu chỉ cảm
nhận được Tương Liễu 2 lần, 1 lần là thấy đau lòng vì Cảnh, khi đó Tiểu Yêu đã
cảm giác được Tương Liễu, 1 lần khác là cùng Tương Liễu ở trên biển, trong giấc
mộng Tiểu Yêu thấy mình nằm trong vỏ sò thấy được Tương Liễu đứng ở bên cạnh nhìn
về phía nàng cười, rồi liên tưởng tới giao nhân lấy vỏ sò làm tổ của chính mình,
vậy Tương Liễu lấy vỏ sỏ làm thành cái gì gì thì tim đập loạn, mặt đỏ nhớ tới Tương
Liễu thì cũng cảm nhận được trái tim Tương Liễu đang đập rất nhanh.
Căn cứ theo điều này
có thể nói, hai người này đã trồng được cổ lên người, trong lòng đều có đối phương,
Tiểu Yêu có thể trong lòng không muốn thừa nhận, không muốn đối mặt, nhưng Tương
Liễu trong lòng hiểu rõ hắn đã thích Tiểu Yêu. Cảm giác được Tiểu Yêu gặp nguy
hiểm, không quản vạn dặm mà đến chỉ để nói 2 câu “Dưới chân là biển rộng”. Chạy
1 mạch tới, điều này cho thấy là lúc đó Tương Liễu rất lo lắng cho Tiểu Yêu phải
không? Tương Liễu có thể cảm nhận được sự thương tâm của Tiểu Yêu, sự vui vẻ của
Tiểu Yêu, cho nên những lúc trái tim Tiểu Yêu ở bên cạnh Cảnh, thời gian đó có
phải hắn cũng sẽ cảm nhận được hay không? Thế nhưng hắn vẫn giữ đúng phong độ,
dành sự tôn trọng vẹn nguyên cho Tiểu Yêu, chuyện này rất khó làm được.
Mà Tiểu Yêu không
phải hoàn toàn không nhận thấy được Tương Liễu. Sau khi Tiểu Yêu phục hồi thân
phận, nàng bị A Niệm lừa ra bãi biển, Tương Liễu đang đợi nàng, ở trên biển Tiểu
yêu bất chấp không chịu hôn Tương Liễu, Tương Liễu hỏi nàng vì sao, nàng ta nói
sợ Tương Liễu đi vào trong giấc mộng của nàng, có thể đáng sợ hơn so với cái chết.
Điều này nói rõ Tiểu Yêu có cân nhắc cái vấn đề (yêu đương) này, nhận thấy mình
có hảo cảm với Tương Liễu, nhưng nàng dặn lòng mình không thể thích Tương Liễu.
Tiểu Yêu nói Tương
Liễu không thích hợp xuất hiện trong giấc mộng của con gái, vì vậy khi Phòng
Phong Bội xuất hiện, Tiểu yêu vẫn tiếp tục làm độc cho Tương Liễu, còn làm rất
nghiêm túc, rất đẹp mắt, đây cũng giống như 1 phần tâm tình của nàng ta nha. Mà
Tương Liễu hóa thân thành Phòng Phong Bội, ở bên cạnh Tiểu Yêu bầu bạn mấy chục
năm, dạy nàng tài bắn cung, tặng hải đồ, cứu tình lang của nàng. Phòng Phong bội
dịu dàng ấm áp như vậy sẽ khiến con gái yêu thích, lúc thấy Phòng Phong Bội, dù
không nói nhưng Tiểu Yêu lại nhận ra được thân phận hắn chính là Tương Liễu, mà
lúc này Cảnh đang có vị hôn thê, Tiểu Yêu đã đem bọn họ đánh đồng với nhau.
Xem đoạn trích dưới
đây.
Hoàng đế cũng không
thèm để ý tới giọng điệu chế giễu của Tiểu Yêu, bỗng nhiên nói rằng: “Yên tâm
chọn 1 vị hôn phu đi, trước khi ta chết, ta có thể bảo đảm con có thể gả cho bất
kì gã đàn ông nào mà con muốn.” Định làm hết sức mình để an bài cho hạnh phúc của
nàng.
Từ vấn đề mà Hoàng
đế nói ra, Tiểu Yêu sửng sốt, một lát sau, nàng bỗng dâng lên cảm giác chua xót.
Dù nàng có oán hận ông thế nào, ông ấy vẫn là ông ngoại của nàng.
Tiểu Yêu đè xuống
cảm giác phức tạp, cợt nhả: “Bất kể ai đều được sao? Nếu có hôn ước cũng được
sao? Nếu như là kẻ thù của ông cũng có thể sao>”
Hoàng đế nhìn về
phía Tiểu Yêu, “Con muốn chọn người đàn ông thế nào?”
Phải chăng bởi vì
Hoàng đế xuất thân bình thường, không có bị sự giáo dục của thế gia đại tộc nên
lúc ông nói chuyện sắc bén trực tiếp hơn Tuân Đế rất nhiều.
Nói thẳng như vậy
rồi, nếu đổi là nữ tử khác, chắc chắn đã đỏ mặt từ lâu, Tiểu Yêu lại không có
chút ngượng ngùng nào. Lúc này bị người hỏi tới vấn đề này, nàng nghiêm túc suy
tư một hồi, “Khi con còn chưa kịp trưởng thành đã bắt đầu giả trai, lúc thiếu nữ
nhà người ta đương độ xuân thì, thì con cũng không biết con đang bận điều gì, đại
khái là bận rộn mưu sinh. Biết đâu đời người quá dài, con luôn muốn 1 người để
bầu bạn, không nhật thiết phải lập gia đình, chỉ là cùng sống bên nhau, cùng
chia ngọt sẻ bùi, cho dù có cãi nhau, nhưng chí ít không cần phải tự nói chuyện
một mình, lá gan của con rất nhỏ, con luôn nghĩ, ông, cha, mẹ ruột của con còn
vì những nguyên nhân kia mà bỏ rơi con, con có thể tin tưởng ai sẽ không bỏ rơi
con nữa đây? Con làm bạn với ông già không nơi nương tựa, thu nhận cô nhi, bọn
họ cần con, sẽ không vứt bỏ con.”
Tiểu Yêu cười hì hì,
“Người ta nghĩ con có lòng tốt, kì thật chỉ là bởi vì con nhu nhược, con cùng với
mấy người nhỏ bé yếu ớt ở bên nhau, cảm giác mình nắm giữ được tất cả, được dựa
dẫm, sẽ không bị vứt bỏ, mới có cảm giác an lòng.”
- Còn tiếp -
Không có nhận xét nào